LUẬT MA HA TĂNG KỲ
NÓI RÕ PHẦN ĐẦU CỦA PHÁP CHÚNG HỌC :
NÓI RÕ PHẦN CÒN LẠI CỦA PHÁP CHÚNG HỌC.
43. “Cần phải học: giữ tâm đoan chính nhìn vào bát mà ăn”.
Giữ tâm đoan chính nhìn vào bát mà ăn: Không được để bát trước mặt rồi nói chuyện với người bên cạnh. Nếu có lý do cần nói chuyện với người bên trái, bên phải thì tay trái phải cầm lấy vành bát. Khi thấy người mang thức ăn đến cách mình ba người thì phải tráng bát sạch cầm chờ đến phiên mình. Nếu buông lung các căn không giữ tâm đoan chính nhìn vào bát mà ăn tức là xem thường pháp cần phải học. Ngoại trừ tâm trí bị cuồng loạn thì không có tội. Thế nên nói:
“Cần phải học: giữ tâm đoan chính nhìn vào bát mà ăn”.
Khi Phật an trú tại thành Xá-vệ, nói rộng như trên. Bấy giờ, có cư sĩ đến tinh xá cúng dường trai phạn cho chúng Tăng, khi ăn, nhóm sáu Tỉ-kheo đòi cơm, canh, bị đàn việt chê trách rằng:
—Vì sao Sa-môn Thích tử đến bữa ăn lại đòi cơm, đòi canh?
Rồi họ hỏi:
—Này tôn giả, con tự nguyện cúng dường thức ăn đầy đủ, vì sao lại kêu đòi ầm ĩ?
Các Tỉ-kheo bèn đem sự việc ấy đến bạch lên Thế Tôn. Phật liền bảo gọi nhóm sáu Tỉ-kheo đến. Khi họ đến rồi, Phật liền hỏi:
—Các ông có việc đó thật không?
—Có thật như vậy, bạch Thế Tôn.
—Từ nay về sau Ta không cho phép đòi thức ăn.
Lại nữa, khi Phật trú tại tinh xá của dòng họ Thích, nước Ca-duy-la-vệ, theo Thường lệ, đức Như Lai Ứng Cúng Chánh Biến Tri vì năm lợi ích nên cứ năm hôm đi thị sát phòng các Tỉ-kheo một lần. Thấy một Tỉ-kheo bị bệnh, gầy ốm tiều tụy, tuy biết nhưng Phật vẫn hỏi:
—Này Tỉ-kheo, Ông đau như thế nào đấy?
—Bạch Thế Tôn, con bị bệnh đau đớn, chẳng có thích thú gì.
—Ông không thể đòi thức ăn thích hợp với bệnh và thuốc thích hợp với bệnh sao?
—Bạch Thế Tôn, vì Thế Tôn chế giới không được đòi thức ăn (nên con không dám đòi).
—Từ nay về sau Ta cho phép Tỉ-kheo bệnh được đòi thức ăn.
Đoạn, Phật truyền lệnh cho các Tỉ-kheo đang sống tại thành Ca-duy-la-vệ phải tập họp lại tất cả, vì mười lợi ích mà chế giới cho các Tỉ-kheo, dù ai nghe rồi cũng phải nghe lại: